Chẳng còn gì để chúng ta muộn phiền
Khi những cơn mưa không đến nữa.
Đợi chờ gì một áng mây buồn
Về trên con sông đã tăm tối hôm nào.
Từng chiếc lá vụt biến mất.
Ôi con sông năm xưa có còn.
Một tiếng sét chợt đánh thức
Ta đứng trên, một bãi cát vàng.
Vỡ nát
Từng cuộn sóng lớn
Cuối chân trời màu đen.
Sóng lớn
Từng cuộn sóng cuốn
Cuốn đi bao đớn đau, khát khao từng ngày.
Cuộc sống vẫn còn.
Ngồi một mình nghe tiếng ca vọng về
Từ những cơn mơ không tiếng sóng.
Lặng mà nhìn một cánh chim lạc
Bay trong cơn mơ, mất rồi.
Một tiếng khóc gợi nỗi nhớ
Nơi đôi chim uyên ương bắt đầu.
Biển vẫn hát mặc nước mắt
Cho đêm nay sóng vẫn xô bờ. |
|
|