Bóng tối có tôi cô đơn rã rời ,
Vì một lần đam mê dại khờ vùi đời vào bóng đêm....
Khói thuốc trắng bay ,sao ta mắt cay ?
Ngày từng ngày trôi qua thật buồn ,
Ngày từng ngày tiếc nuối....
Tìm lại chút ánh sáng sao bổng thấy nhạt nhoà,
Chỉ còn thấy bóng tối trong phút chốc trắng xoá...
Có ai đi sao không trở lại,để nhân gian như tiếng thở dài.
Đêm lặng nghe tôi khóc...hù hu hu hú...
Khóc cho tương lai như mê dại ,
Nỗi cô đơn ôm ta miệt mài.
Luôn hằn sâu trong trái tim tôi...đến muôn đời.
Đêm qua trắng đêm tôi mơ giấc mơ ,
Rồi một ngày khi tôi chẳng còn ,một ngày trời vẫn xanh.
Nước mắt của ai mong manh cõi đời.
Nhìn mẹ già rưng rưng dòng lệ ,giật mình lòng tái tê...
Xin cho tôi được thấy mặt trời ,thấy ánh sáng cuộc đời.
Nơi thêng thang con đường tôi đã mơ.
Cho mai đây nước mắt mẹ hiền không rơi trên vai gầy,
Qua cơn mê hôm nào đừng cách xa,tôi đã thấy và đã thấy....
Cứ mỗi khi đêm về ,tôi lại bước đi lang thang trên con đường...
Tôi tự hỏi :" trong những con đường kia ,
Có con đường nào là dành cho tôi...."
Ước gì thời gian có thể...quay trở lại..... |
|
|