Làm sao anh nỡ quên Ðà Lạt thơ?
Quên những đêm sương đổ trắng mặt hồ,
Quên người em gái ngày xưa,
Quên đường suối dốc mộng mơ,
Những khi chiều vắng hẹn hò
Giờ xa nhau quá hỡi Ðà Lạt ơi!
Tôi nhớ Cam Ly ở cuối chân trời,
Bao lần nghe lá vàng rơi,
Bao mùa thu chết tả tơi,
Lẽ gì mất nhau suốt đời
Từ ngày ra đi anh nghe lớnh giá gần kề,
Em nghe quớnh vắng từ về, má hồng rét mướt não nề.
Ðà lạt ơi! Thác Pren còn ai đến không?
Ái ân còn ai đôi bóng? ai nhớ rừng không?
Làm sao anh biết nỗi buồn ở đây?
Xa cách quê hương đã mấy ngàn ngày
Cung sầu đổ xuống bàn tay,
Có người trông ngóng từng giây
Có người trắng đêm thở dài
|
|
|