Hàng năm theo gót mẹ lên chùa
Mẹ đi trong nắng vàng lối ngõ
Tà áo lụa khói hương phơ phất gió
Mùi trầm bay quyện lá trúc nên thơ
Thời gian có bao giờ ngừng trôi
Gió xuân vương vấn nụ cười thương
Nét từ bi trên điện rực mây vàng
Lời kinh tụng tiếng mõ âm vang đều
Hơn sáu mươi hoa giáp chẳng tàn phai
Lòng trẻ thơ sững sờ trong ảo mơ
Như hiển hiện hồn thơm quanh lối ngõ
Những tưởng là Bát Nhã bến thiên nhai
Muôn đèn hoa bập bềnh theo sóng nước
Hồ rực lên ngàn nét mặt thơ ngây
Là chay tịnh trái hoa hương thơm ngát
Thương thương nhớ nào đâu có hề khuây
Hợp tan có khác gì mây trời
Thời gian xin hãy tạm ngừng trôi
Cho tôi hưởng lại một mùa say say
Hương khói tỏa ngày Phật đản năm xưa
Tôi chợt thấy mẹ về bên đức Phật
Ánh từ bi xoa dịu nỗi sầu đau
Và hào quang bừng dâng lên rực rỡ
Lòng nhẹ rung muôn điểm sáng hoa đèn. |
|
|