Đời tôi buồn như dòng sông,
Sầu như mùa Đông không biết đôi môi cười
Người ơi dòng sông ngừng trôi,
Chờ nghe mùa Đông hát tình khúc xưa
Tình ơi đừng theo gió đưa khuất vào chốn xưa,
Như chưa từng nhớ mong
Nhớ ai nhìn khói thuốc bay và làm chiếc lá rơi
Đời tôi từng giây phút nổi trôi,
Vùi trong thời gian mang những cơn u buồn
Buồn ơi này ta chào mi,
Đừng đem biệt ly cất từng bước đi
Và khi buồn lên ướt mi,
Thắm từng nét môi còn mơ gì đến tôi
Đến khi nhớ thương ai, buồn tìm bên những phút giây
Một ngày được mang cánh chim thời gian
Một đời tôi đi khắp nơi dọc ngang
Và tôi sẽ tới một cánh rừng hoang
Làm quen với lũ bướm vàng ngẩn ngơ
Nằm mơ dưới nắng chiều lững lờ đưa,
Vời tôi đến chốn xưa
Đời qua, đời lững lờ qua,
Tình cũng mờ xa như lá Thu rơi đầy
Giờ đây hàng cây ngày xưa,
Buồn nghe chiều mưa hát lời tiễn đưa
Người ơi mù trong bóng đêm,
Dưới trời lãng quên, chơi vơi một cánh dơi
Và tôi, cùng với đắng cay rồi như khói thuốc bay
Một ngày được như đám mây Thu,
Một đời tôi xin lãng du từ đây
Và tôi sẽ trốn vào mãi rừng cây,
Chờ giây phút cuối đến cùng với tôi
Rồi xin nhắm mắt buông hết đầy vơi,
Buồn theo chiếc lá rơi
|
|
|