Em ơi, thân ta như cỏ hoa, vươn lên xanh
Tươi rồi tàn úa
Đến hạn kỳ dù không muốn đi nữa,
Một bến sông vẫn đón chờ...
Đang khi xuân xanh mong đời tươi
Bao nhiêu yêu thương vẫn còn thiếu
Đến bạc đầu, càng mong muốn thêm nữa
Hạnh phúc kia như vẫn chưa
Càng vẫy vùng, càng thất vọng,
Rồi oán hờn, rồi hối hận
Chuyện ngày nay, nghìn xưa đã có...
Anh em cho ta muôn khổ đau,
hơn thua tranh đua đưa đến đổ máu.
Nếu người nào nhìn sau có thấy
Được mấy ai thương lẫn nhau?
|