Em chợt đến chợt đi như vậy đó
Em vô tình nên có hiểu anh đâu
Có bao giờ ta vướng bận gì nhau
Nên em cứ vô tình đi em nhé
Chuyện đời thường làm gì đơn giản thế
Chiếc lá vàng còn biết nói tương tư
Thì trong anh không thể chỉ hình như
Mà đã lỡ yêu em dù quá muộn
Anh sợ cả hoàng hôn và nắng sớm
Sợ bóng đêm trăng khuất ở phương nào
Sợ bình minh sẽ vỡ giấc chiêm bao
Sợ ngay cả những lời em tha thiết
Bởi vô tình nên làm sao em biết
Cháy trong anh ngọn lửa vẫn hoang đường
Làm thế nào lấp được những khoảng không
Khi giọt nắng nghiêng mình như hấp hối
Em vậy đó qua đời anh rất vội
Thẳng hẹn thề nên nào có tình chung
Thôi anh xin làm trọn kiếp người dưng
Em cứ mãi vô tình đi em nhé. |
|
|