Mẹ đã đi xa về phía cuối trời chiều
Nơi ánh hoàng hôn vừa ngả màu hoang tím
Cơn gió thu đưa như còn quyến luyến
Mẹ đã thành vầng mây ấm giữa lưng trời
Có mẹ trên đời mái lá cũng tươi vui
Giờ vắng mẹ đời hoang mang trăm ngã
Con chẳng biết làm sao mà nhóm lửa
Để nấu cho mình một bát cơm ngon
Còn đây tấm áo nâu non
Lời ru thanh thoát võng buồn đong đưa
Chiều chiều nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương
Đàn ai nức nở canh trường
Lật manh áo vá tìm hương thuở nào
Chiều đã xuống rồi đêm leo lét ánh sao
Trăng đưa mẹ đi đâu mà run rẩy
Trong đáy tim con ước ao bỏng cháy :
Trăng dẫn mẹ về thăm lại chốn lưu đày
Chúng con vẫn quây quần
Chờ mẹ mãi nơi đây... |
|
|