Người đâu sao ghét ghê sao ve vãn trong đầu em hòai
Để con tim nhỏ cứ thẩn thờ suốt đêm ngày nhớ
Nhiều khi sao bỗng dưng khi không chợt bồn chồn ray rứt
Chẳng hiểu ra làm sao do ai và bởi tại ai
Từ khi biết anh em ra ngẩn hay vào ngơ hòai
Mà khi anh đến bỗng trái tim cứ e dè mãi
Lòng em rối tung quên bao điều em muốn nói
Phải đó là tình yêu hay chăng là quá mộng mơ
Sáng trưa, sớm chiều
Trong tim em bao buồn vui thật bất ngờ
Ghét này, nhớ mãi , giận rồi thương lòng mưa nắng hòai
Ôi đó chỉ là mơ, chỉ một thóang mộng mơ
Hay đó là tình yêu hồn nhiên tuổi ngọc
|
|
|