Nói:
Kính thưa quý-vị,
Ông nội-trợ của chúng tôi, từ ngày vâng lệnh song-thân để khoác áo cưới lên xe hoa về nhà vợ, ông ta đã hãnh-diện với bà con lối xóm là đã trao thân gửi phận cho một bà vợ tài-ba. Trong khi ông ta chỉ có cái tài là đảm-đang công việc tề-gia nội-trợ mà thôi. Nhưng rồi một ngày kia, bà vợ đã mang một cái bầu. Ông ta không thể thay thế bà vợ để làm những công việc của người đàn ông được. Cho nên trong gia đình thường xảy ra những chuyện lục-đục.
Và, kính thưa quý-vị,
Đây, bà vợ trách khéo ông chồng:
Ô chao răng mà chán chồng con gớm!
Hát:
Tôi chán chồng con, thật là tôi chán chồng con!
Ăn rồi lại ngủ biết còn nhờ chi!
Buồn thay cho đấng nam nhi,
Non sông hữu sự mong gì cậy trông!
Kiếp sau quyết chẳng lấy chồng!
Ông nói-trợ nói:
Sao bu mày cứ rầy la tôi hoài? Ở đời này có cái gì sướng bằng chữ nhàn nữa cơ chứ!
Ông nội-trợ ngâm:
Ai ơi! muốn thọ dài lâu,
Ăn nhiều ngủ kỹ không mau (mau) già người.
(Không mau già người, không mau già người.)
Sớm hôm vui sống thảnh-thơi,
Chẳng hơn cứ bịnh tả-tơi suốt đời!
Bu mày đừng có rầy tôi!
Rầy la làm chi, rầy la làm chi.
Bà vợ nói:
Không rầy không la không được!
Người ta nói phải có ăn phải có làm, anh ăn không ngồi rồi, ai mà chịu thấu!
Bà vợ hát:
Có ăn (có ăn) thì phải có làm!
Làm chưa hết việc đã toan ai ơi đi nằm!
Lại còn biện-thuyết chứ lăng-nhăng!
Ông nội-trợ hát:
Biện-thuyết lăng-nhăng?
Thằng tôi biện-thuyết lăng-nhăng?
Bu mày chỉ biết nói sằng nói xiên!
Tôi ngờ bu nó ra điên!
Bà vợ nói:
Anh nói tôi điên?
Anh nói tôi điên?
Anh làm những việc chi anh kể tôi nghe coi một chút coi!
Ông nội-trợ nói:
Ờ thì bu mày cứ thủng-thỉnh rồi tôi sẽ kể cho mà nghe.
Ông nội-trợ hát:
Một ngày hai bữa mà lo xong,
Chứ nhà còn bây giờ mà phải quét từ trong (trong) ra ngoài.
Giặt từ chậu áo mà rời tay
Quay vào mà nồi cám, luộc khoai (khoai) vớt bèo.
Suốt ngày mà vẫn còn kêu!
Mà vẫn còn kêu, suốt ngày mà vẫn còn kêu!
Xét ra mẹ đĩ nhiều điều hơn ai.
Này, đừng chê đây kẻ bất-tài!
Bà vợ nói:
Anh nói anh có tài?
Anh nói anh có tài?
Tài răng, anh ra anh đi làm việc ni việc khác để giúp đỡ vợ con, mà anh ở nhà anh ăn hại vợ con chi rứa hỉ?
Ông nội-trợ nói:
Tôi cũng muốn ra đi nhưng mà thấy bu mày đang bụng mang dạ chửa nên đi không có đành tâm.
Ông nội-trợ hát:
Tôi đi (tôi đi) nhà bắc nhà đông,
Bu mày bụng lớn gánh gồng làm sao ?
Tôi đi (tôi đi), ai kẻ tát ao ?
Vườn khoai, bãi sắn, ai đào ai vun ?
Lỡ khi bu nó đập chum,
Lấy ai tắm-táp bọc-đùm cho con ?
Rồi đây qua những tháng hàn,
Ai người săn-sóc lò than sớm chiều ?
Ai lo cơm lạt muối tiêu ?
Kể sao cho xiết bao nhiêu nỗi buồn!
Còn gì đâu xót cho hơn ?
Ấy ớ bu mày ơi!
Bà vợ nói:
Thôi được rồi anh đi đi!
Để em ở nhà, chừng mô mà em sôi bụng thì em vô nhà-thuơng Từ-Dũ, kệ em!
Ông nội-trợ nói:
Bu mày đã nói như vậy thì tôi cũng đành phải ra đị Nhưng tôi dặn bu mày khi nào tới ngày sinh nở thì ráng làm sao kiếm cho toi lấy một tí con trai, nghe không!
Ông nội-trợ hát:
Bu mày ơi!
Có mà (mà) đẻ tí (tí) con trai nhé!
Có mà (mà) đẻ tí (tí) con trai nhé!
Sau này nó lớn học tài làm nên, ấy nó lớn học tài làm nên.
Họ sinh con gái thời nhiều.
Sinh thằng cu-tí, sinh thằng cu-tí ấy nó được chiều (chiều) được cưng.
Tình tính tang, tang tính tình,
Bu mày rằng, bu mày ơi!
Rằng ráng tí (tí) con trai mà nó giống (giống) như tôi!
BU MÀY ƠI!
|
|
|