Chuyện ngày xa xưa,
Bao năm qua rồi đó đến nay chưa xóa nhòa
Một mối tình nghèo thuở còn yên vui
Lúc chiến chinh vừa bắt đầu.
Nàng tên Ngọc Lan, một cành hoa
Trắng tinh thiết như tiên giáng trần.
Và mỗi lúc đêm về nói cười bên nhau
Ước mơ chuyện ngày sau
Chuyện đời phong ba như con thuyền viễn xứ
Mãi đi không bến bờ
Từ giã quê nhà khoác đời phong sương
Kiếp trai nơi chiến trường.
Tặng nhau bài thơ và cành hoa trắng
Đem ép hương trong giấy hồng.
Thề chẳng thay lòng
Những lời yêu đương sắc son một đời nhau
Đâu số duyên hững hờ
Con thuyền viễn xứ lức xưa quay trở về.
Ôm ấp câu thề những lời yêu đương
Vỡ tan lòng ngỡ ngàng.
Nàng đành lòng sang ngang
Bỏ lại một cành hoa trắng ngẩn ngơ rơi cuối trời
Không nói nên lời thẫn thờ bên sông
Ngọc Lan hỡi Ngọc Lan.
(gọi em hỡi Ngọc Lan)
Rồi từ đêm đó,
Không ai còn trông thấy bóng người trai quay trở về.
Hiu hắt bên sông những cành Ngọc Lan
Tả tơi rụng cuối mùạ
Dòng sông biệt ly và cành hoa trắng
Minh chứng cho duyên lỡ làng.
Từ đó lúc đêm về vắng vọng
Bên sông lời trong gió Ngọc Lan.
(Ngọc Lan hỡi Ngọc Lan)
|
|
|