Dạo mới qua chưa quen ai, Ba lô đeo vai
Trườn trên dốc cao, Lê bước mệt nhoài
Váy ngắn phơi đôi chân nai, loanh quanh loay hoay
Đành cho cơn gió mơm men quay lại
Mùa thu lá bay, đông sang, xuân qua đến hạ
Bài học ôn dài quá
Sáng sớm ra đi, ban trưa chôn chân dưới nhà
Buồn còn hơn bệnh xá
Rồi đến khi ta quen nhau, thân nhau, yêu nhau
Mà sao vẫn nghe lạc lõng ban đầu
Chiếc bóng đôi ta chung nhau đêm không trăng sao
Vòng tay ôm chắc yên tâm chốn nào
Vậy ta ta sánh vai tung tăng, lên non xuống đồi
Chuyện thần thiên đẹp cũng thế thôi
Chiếc ghế công viên lâu nay không hay vắng mặt
Giựt mình nghe chuyện sắp quanh năm
Nếu anh lên đại học...chắc thân em chẳng còn
Những hai ngôi trường
Giờ đây chưa biết đâu là chỗ thuận đường
Lỡ ra anh ở lại, khó cho em ngồi lại
Thoáng ra sau này
Mộng mơ chưa chiếm thay vào trái sầu đầy
|
|
|