Sài Gòn chẳng có mùa thu
Chỉ có những mùa vàng lá rụng
Gió ngoài cảng thả về trên phốt
Từng chiếc lá rơi xao mặt đường
Cành me già thoảng chút hơi sương
Cứ gợi nhớ gợi thương thu vàng Hà Nội
Bước chân ai làm sao gấp vội
Phải chăng đông đang gọi cuối đường?
ĐK:
Ơi mùa thu xao động niềm mơ
Ai chờ ai mòn bước chân ngẩn ngơ
Nắng Sài Gòn lung linh mắt phố
Khách bộ hành vội vã về đâu?
Lá vàng rơi,mùa đang gọi mùa sang
Con tàu đi tìm những bến bờ xa
Hãy quay về bến bờ thương nhớ
Tóc em bay rực rỡ chiều vàng.
|
|
|