Ngồi đây giữa sao trời giữa bóng tối vây quanh một mình trong nỗi cô đơn lòng ngập tràn yêu thương, nguời con gái anh yêu cất bước nơi nào lặng lẽ tim đau lã lời.
Ngày xưa đó dù mình như trăng và sao, ước sẽ mãi bên nhau không xa rời nhau nào ngờ nguyện ước đó đã không trọn để tình mình như cơn mơ tan biến.
Làm sao anh quên đi quên đi bao nhiêu lời yêu luyến nhớ
với những kỉ niệm khi xưa bên nhau không phải là ước những giấc mơ anh và em xây mọng đời đơn sơ vẫn mài trong tim không phai nhạc màu...
Làm sao anh quên em quên đi bao nhiêu ngày ta bên nhau vì anh lạc lối khi xưa mang trái tim thương đau
Ở nơi phương nào ngưòi có hay không anh thầm mong đợi chờ. |
|
|