Anh biết chiều nay em anh buồn lắm Đã hẹn nhưng chẳng thấy bóng anh sang Khi nắng cổng trường soi bước em Khi chiều kéo lại bao nhiêu nhớ thương Khi đường bay chờ anh tung cánh sắt.
Đây áo bay màu xanh xanh như tình ái thắt lại khăn ấm chính em đan khi gió quay cuồng sau cánh bay con tàu thét gầm cho tim ngất ngây phi đạo chạy dài anh cất cánh bay lên.
Ngả nghiêng cánh chim con tàu sẽ rời, rời xa thành phố rồi mây giăng thật thấp mây đan lụa trắng mây pha màu nắng.
Vượt cao vút cao mây trời kết thành một vùng tuyết trắng ngần tuyết ơi xin nhuộm trắng trong tâm hồn em gái nhỏ tôi thương.
Khi nắng chiều đi không gian chợt tối xóa nhòa vùng tuyết trắng mông mênh Anh ước sao tình mình như tuyết trinh cho dù chúng mình không gian cách chia cho dù tuyết trắng đã chìm trong màn đêm. |
|
|