Người nằm xuống nơi giáo đường,
Quên ưu phiền trong tâm hiền
Người nằm xuống nghe quay cuồng,
Mong cho người yêu thương đời
Mộng dài nào đã xua bóng tối!
Người nằm xuống trên cát vàng,
bên cây đàn quên mơ màng
Người nằm xuống ôm tim nồng,
mong cho mình thôi mơ mộng
Loài người nào đã chết không tâm
Trả cho người tình yêu này!
Trả cho người buồn hao gầy!
Thân phận bé không đâu!
Trả cho người bằng son mộng!
Trả cho người lòng ghen tỵ!
Những câu chào thoáng qua môi!
Người bạt gió bên gió đường,
bên chân tường, giữa phố phường
Người cười rũ, không lo lường,
không mang sầu giữa cơ cầu
Loài người nào đã biết thương nhau! |
|
|