[Nhạc: Tôn Thất Lập - Thơ: Giáng Ngọc]
Về những đường em đã đi qua,
Anh gọi bằng tên một loài hoa
Hoa phượng hồng lối đi về một người gái nhỏ
Con tàu mùa hè
đưa anh trở về, nhìn em như thầm nói đi em:
Lớn lên từ mùa hoa nào
Chiều nào gặp em
trời mưa trên đầu những cây hoàng lan
Anh ngập ngừng hôn lên mi người em gái biết yêu âm thầm, âm thầm như một loài hoa tím
Chiều nào gặp em hồn mọc đầy
muôn loài hoa cỏ không tên
Còn nhớ lời em
người em gái đi xa
mang theo trong hồn
những bông hoa tím phai màu..
Cũng như xác lá, người phu quét đường
mang đi ban đêm, những buồn vui sẽ chết
và biết về đâu tìm..
Bây giờ anh trở về một mình trên lối đi này
Vu vơ thèm gọi một loài hoa nhưng không còn em
Thèm gọi một loài hoa nhưng không còn nhớ tên |
|
|