Một ngày em đến hoang dại bờ cỏ lau
Vì sao em đến với cuộc tình qua mau
Em cơn triều dâng chợt ghé hoang vu này
Sỏi đá ngây ngất sóng triều vội ra khơi
Ta đi đi mãi biển chiều vàng lộng gió
Ngây ngô sỏi đá mặc cát xát cào
Một ngày em đến mang lời ca lãng du
Làn môi em thiêu đốt mặt trời lẻ loi
Vầng trăng em soi từng bước phiêu linh này
Vì sao em sáng ghé vội đêm đơn côi
Em đi xa mãi biển chiều vàng nhẹ trôi
Cô đơn bờ lau sóng vỗ nghẹn ngào
Từ hoang vắng từ hoang vắng quay trở về hoang vắng
Môi khô này môi khô này mặn chát đã từ lâu
Đôi tay này đôi tay này chợt trống vắng trùng dương
Đôi chân này đôi chân này trở lại bước tinh khôi
Nơi phương nào chân em hoang dại quên đi rồi
Miền đất hoang vu
Bàn chân qua cát xóa tình nồng
Giờ phôi pha ta mãi đường dài cô đơn miết mài
Nuối tiếc một thời yêu thương vời vợi
Bờ lau khô chiều vàng bát ngát
Trùng khơi xa vật vờ tiếng hát
Còn đây biển dại hoang vắng. |
|
|