Cho đến xa xôi người sẽ quên người
Nụ hôn trong gió cũng phai nhạt thôi
Hằn sâu nỗi nhớ khát khao rã rời
Tình nào mới vào đời đã sớm chia phôi
Cho đến mai sau mỏi mắt âu sầu
Người đi xa lắm nhớ thương gởi đâu
Giòng thơ xanh thắm , tháng năm phai màu
Lời tắt nghẹn ngào giòng buồn trôi mau
Trên dấu yêu xưa điêu tàn cỏ buồn xám hối
Hót hoang mỏi mòn buồn về chắn lối
Chỉ ta ngậm ngùi , chỉ ta hờn tủi
Còn thấy bên nhau có giấc mơ cũ xưa
Cho đến trăm năm mòn đá phai vàng
Còn trong mê đắm mối duyên dở dang
Bàn tay ve vuốt cánh hoa phai tàn
Đời vẫn hoang đàng tình mãi miên man
Cho đến thiên thu tình vẫn mong chờ
Gởi hương theo gió khóm mây ngẩn ngơ
Từng xanh thăm thẳm cánh chim hững hờ
Một bóng thẫn thờ người về bơ vơ |
|
|