Tứ thơ ai đánh mất rồi
Chùa Hương tàn hội, ngậm ngùi khói sương
Nửa đời trở lại hành hương
Muốn qua bến Đục, không đường sao qua
Mơ chua, rau sắn ngải già còn đâu bìm tóc đuôi gà, còn đâu.
Thiếu em nắng bỗng nhạt màu, chùa tiên cơn gió lạc nhau vô tình
Thiếu em Hương Tích rộng thinh, người chen vai vẫn thấy mình bơ vơ
Bao giờ cho đến bao giờ, hội chùa Hương để cho thơ tìm người. |