Chiều đong đưa rụng rớt kinh buồn
Bóng ngã vai em, nhớ trong mắt em
Lá thu rơi lạnh lẽo, như sương trong mơ hồ
Rừng thu thôi im tiếng, chìm trong nỗi buồn mơ
Sao em không nói, nói rằng trả tôi giọt nắng
Để cuốn mây trời gọi mời người về đây
Ngày qua mau bụi cát phai màu
Hãy khóc đi em, khóc trong giấc mơ
Dáng ai đi nhẹ bước, lung linh vương mắt buồn
Về đây như chiếc bóng, chìm trong vùng thời gian
Sao em không nói, nói rằng trả tôi tình đắng
Để thấy tâm hồn an bình ngày xưa đâu!
Đời em như giọt nắng ấm trong thềm trăng
Đời anh như bão mưa lạnh cơn ác mộng
Dù thật êm đềm rồi cuối nẻo đong đưa
Dù thật êm đềm rồi cuối nẻo đong đưa |
|
|