Rộn ràng lời ca va vào đỉnh núi
Gió cao nguyên cuồn cuộn trôi về
Ta thấp thỏm giữa địa đàng nhức nhối
Ngực trần em ráng sám si mê
Tiếng chiêng không ngân trong chiều gió
Mà bàn tay vụng dại giữa hư vô
Nhịp chân không rộn ràng trong quán phố
Vẫn lung linh khúc hát mơ hồ
Em đốt cháy tim anh đêm cao nguyên lặng gió
Cứ đỏ rực một loài hoa đỏ rực khuôn mặt người
Em chìm lắng trong lời nguyền của núi
Giọt cà phê thì thầm rơi chơi vơi
Thấp thoáng bóng em qua đất trời dần khuất lại
Đêm trườn mình lấp lóa một bờ môi
Ta say đắm trong vòng tay tự tại
Mai về xuôi nhớ núi khôn nguôi.
|
|
|