Ngày Đăng: 01 Tháng 01 Năm 2014 Khi cô Ba Trà qua tận xứ Xiêm La để thỉnh bùa, chuộc ngải về hầu mê hoặc đàn ông nhưng lại bị tiếng sét ái tình ở Thủ đô Vọng Các. Để rồi khi trở về xứ cô đã bắt đầu rước lấy những hậu quả khôn lường...
Phạm phải điều răn
Thời ấy có bốn người đàn ông mê mẩn nhan sắc quyến rũ của Ba Trà, đó là vua cờ bạc Sáu Ngọ, bạch công tử, ông đốc phủ B, xứ Trà Vinh và một ông nữa vốn là Phó giám đốc ngân hàng Pháp Á, chi nhánh tại Cần Thơ gọi là ông trọc phú Lâm. Như đã nói lúc đầu, Ba Trà trước khi được những trọc phú và những tay chơi khét tiếng này say đắm thì cô đã có một đời chồng Tây, một đời chồng Ta lai tàu ở tận xứ Phan Thiết, và một lô ông hội đồng, ông trọc phú ở các tỉnh miền Tây Nam bộ. Theo thống kê sơ bộ của những người am hiểu về Ba Trà thời ấy thì cùng một lúc Ba Trà có đến một chục đủ đầu (mười hai người) đàn ông ở dưới tay mình. Người nào cũng giàu có và lúc nào cũng sẵn sàng cung phụng cho cô Ba tiền của ăn chơi thỏa thích.
Ba Trà có một cái thú tiêu khiển rất đàn bà, đó là mê hột xoàn (kim cương), cho nên mỗi lần vua cờ bạc Sáu Ngọ hoặc Hắc bạch công tử dẫn nàng đi lên lầu của thương xá Tax (góc Nguyễn Huệ và Lê Lợi ngày nay) hoặc là tới cửa hiệu Alphana Kim Thịnh, cô nàng mặc sức chỉ dây kim cương nào trong tủ kính, thì y như rằng các tay chơi kia đều gật đầu đồng ý cái rụp, để rồi xỉa rèn rẹt những tờ giấy Cent (tờ giấy một trăm Đông Dương) ra trả mà không cần thắc mắc. Được chiều chuộng dễ dàng như vậy cho nên Ba Trà tha hồ mua sắm. Nhưng khổ nỗi với những món quà tặng ưu ái và đắt tiền như vậy, nếu cô Ba biết dành dụm cất giữ để làm của riêng thì giàu sang biết mấy. Nhưng bên đó Ba Trà cũng phát sinh ra một cơn nghiện khác nguy hiểm hơn nhiều đó là nghiện nàng tiên nâu, tức á phiện.
Hầu hết những tay chơi thời ấy đều làm bạn với nàng tiên nâu theo một cái mốt thời ấy gọi là mốt ăn chơi thời thượng. Cô Ba Trà đã bị lây cái bệnh gọi là mốt thời thượng ấy. Cho nên hầu như ngày nào cô cũng đi theo những tay trọc phú ấy tới những động của ả phù dung, để rồi cầm ống hút hít ro ro, mắt lờ đờ nhìn theo những cuộn khói trắng như dung nhan của nàng tiên nâu... Ba Trà lúc đầu chỉ hút vì ham vui rồi dần dần bị nghiện, để rồi nếu ngày nào đúng giờ đúng giấc mà không có khói thuốc thì không chịu nổi, và bắt đầu lệ thuộc nặng vào nó. Bởi vậy khi cùng đi với các tay tình nhân ăn chơi trác táng nổi danh kia thì họ bao cho hút. Lúc vắng họ thì chính cô Ba đã tự sắm ống hút đem về nhà đặt trong phòng riêng, và mua những hộp thuốc phiện đắt như vàng đem về nhà tự thả hồn theo mây khói.
Dần dần Ba Trà thành bạn tri kỷ hay nói đúng hơn là một thứ nô lệ của nàng tiên nâu. Để rồi những chiếc nhẫn kim cương, những chiếc vòng ngọc thạch và những món trang sức đắt tiền được các tay chơi ưu ái tặng cũng đã bay theo khói thuốc. Ba Trà đã thẳng thừng tuyên bố rằng của thiên trả địa, mà có được của ông trời để trả cho ông đất đã là quý rồi cần chi thắc mắc! Hậu quả là một năm sau, tức tính từ chuyến đi qua Xiêm để thỉnh ngải về, và được đồn thổi là nhờ ngải cho nên các đại gia càng ngày càng mê Ba Trà, thì cũng là lúc Ba Trà xính vính với những hiện tượng mà chính cô cho rằng đã bị ngải hành!
Có lần Ba Trà thú thật với vài người tâm phúc, khi thỉnh ngải và cho ngải xâm nhập vào cơ thể, thì ông thầy ngải xứ Xiêm La đã đưa ra những điều răn đe rất nghiêm khắc rằng: Đã chuộc ngải vào thân rồi thì không được làm cho cơ thể ô uế, không được để cho đàn ông hành hạ thân xác, không được ăn uống những thứ thịt thà cấm kị, như thịt trâu, thịt rắn, thịt rùa, thịt chó. Và nhất là không được uống huyết tươi, không được chui qua sào quần áo, không được bước dưới những nơi mà trên đầu có chất ô uế như cầu tiêu, cầu tiểu… Nhưng làm sao cô Ba tránh được những thứ đó, khi cô có trong tay hàng chục người đàn ông lúc nào cũng muốn được hưởng cơn đam mê từ thể xác cô. Mà họ thì đâu phải ái ân một cách bình thường. Rồi sau những cuộc nhậu bí tỉ, sau những cơn say thuốc tơi bời thì Ba Trà hầu như lúc nào cũng vùi đầu vào những buổi tiệc thâu đêm suốt sớm.
Và cuộc chạy trốn sự truy đuổi của bùa ngải
Bởi vậy Ba Trà lại phải quay sang Xiêm lần thứ hai, đúng ra là sau lần chính thức chuộc ngải ấy để cầu cứu ông thầy ngải Xiêm, và đến lúc ấy nàng ta mới nghe được một chuyện rùng mình: Ông thầy ngải cho biết là mối tình Vọng Các của cô đã bắt đầu ghen tuông và đã cho người tìm về tận Sài Gòn để truy tìm cô, ngăn chặn không cho cô rơi vào vòng tay của những người đàn ông khác. Điều này thì làm sao được đối với một người như Ba Trà, cho nên cô đã hỏi thẳng ông thầy ngải rằng: Liệu có cách nào để cô thoát được người tình Vọng Các kia hay không, thì ông thầy này lắc đầu than thở: "Cô nên nhớ rằng đàn ông Xiêm họ chơi bùa ngải gấp chục lần cô, cho nên cô liệu mà tìm cách đối phó. Tốt hơn hết là cô nên xa rời những người đàn ông bên xứ cô đi...".
Lời khuyên ấy chẳng khác nào bản án tử đối với Ba Trà, cho nên cô lẳng lặng bỏ xứ Xiêm trở về nước, và toan tính một cách cho ổn thỏa: Cô lơi dần những mối tình thâu đêm suốt sáng để chỉ giữ lại bên cạnh những mối tình lớn, tức là những người đàn ông có thế lực và tiền của dồi dào hơn, để cung phụng cho cô tiếp tục cuộc sống... Ba Trà thời ấy có hai cái thứ nghiện khá nặng: Nghiện thứ nhất là nghiện đàn ông và cái nghiện thứ hai là nghiện thuốc phiện. Nhưng có một cái nghiện thứ ba âm thầm lặng lẽ, vô hình mà cô không ngờ tới đó là bị bùa ngải hành! Theo lời thú nhận của Ba Trà sau này thì trước kia không có nhưng kể từ lúc đi Xiêm La về, thì cô phát hiện ra là mỗi lần cô bị những tay đàn ông vùi dập thân thể với đủ cách theo kiểu phương Tây, thì y như rằng cô như bị một cơn bệnh gì đó hành hạ đến chết đi sống lại. Cô Ba Trà quyết định về Cần Thơ bên người tình họ Lâm, đang làm Phó giám độc một ngân hàng tại Tây Đô xứ Cần Thơ để… ẩn dật.
Và có lẽ đây là một bước ngoặc lớn nhất trong đời Ba Trà, và cả cho anh chàng họ Lâm tội nghiệp kia nữa: Khi Ba Trà bám riết anh chàng và định quy ẩn luôn ở xứ Cần Thơ, thì vua cờ bạc Sáu Ngọ, rồi Bạch công tử và hàng tá những tay tình nhân khác đều truy ra và mò tận nơi để thực hiện nhiều cuộc ghen tuông long trời lở đất ở xứ Tây Đô ấy.
Nhưng cũng không nguy hiểm bằng một mối nguy khác đến từ xứ Xiêm La. Nghe nói khi cô Ba Trà phát hiện ra những người đàn ông lạ với nước da lạ, nói chuyện giọng lạ thì cũng đã trễ rồi. Bởi đó chính là tay chân, thủ hạ của người tình Vọng Các từ nước Xiêm La phái tới để truy tìm cô. Ba Trà chẳng còn cách nào hơn nên bàn với người tình họ Lâm tìm cách đưa cô về Rạch Giá, thậm chí về luôn xứ Hà Tiên xa xôi để tránh mối họa mà cô đã "đánh hơi" được là nó đã kéo sầm sập tới rồi. Tội nghiệp người tình họ Lâm kia vốn thương Ba Trà hết lòng cho nên nghe theo. Ông trở về Rạch Giá trước và theo kế hoạch là sẽ đón Ba Trà về đó để sinh sống, coi như một cách để dứt hẳn Ba Trà ra chốn ăn chơi ở Sài thành kia. Ông ta đã cho xây một "biệt điện" tại một ngôi làng nhỏ, trên con đường tỉnh lộ từ Rạch Giá đi Hà Tiên vào khoảng những năm đầu của thập niên bốn mươi (năm 1940).
Ở đoạn đường vắng giữa Rạch Giá và Hà Tiên mọc lên một ngôi nhà ngói loại thật to đã khiến cho nhiều người ngạc nhiên bàn tán xôn xao. Đầu tiên người ta cứ ngỡ ngôi nhà đó là của một tay quan Pháp nào đó, hoặc ít ra cũng là một tay có thế lực trùm thời ấy mới xây nổi như vậy. Nếu mọi người hiểu rằng họ Lâm xây ngôi nhà hoành tráng ấy chỉ để làm chốn hưởng nhàn, hưởng lạc với một hoa khôi xứ Sài thành thì sẽ ngạc nhiên không ít. Ngôi nhà xây xong thì xảy ra cuộc chiến tranh của toàn dân chống thực dân Pháp, cho nên con đường tỉnh lộ từ Rạch Giá đi Hà Tiên cũng bắt đầu bất ổn. Tuy nhiên không phải bởi sự bất ổn do tình hình chiến sự, mà bỗng dưng ngôi biệt điện ấy bị bỏ trống nhiều ngày không thấy khánh thành, khai trương. Mà sự vắng chủ lại do một nguyên nhân kỳ bí khác mà sau này thiên hạ mới biết...
Trốn chạy bùa ngải về Tây Đô
Lúc đầu Ba Trà không nghĩ tới đó là cơn hành của bùa ngải gì đâu, mà chỉ nghĩ do cô nghiện á phiện cho nên thân xác mới bị như thế. Nhưng dần dần thì cô bắt đầu hiểu ra... cho nên cô quyết chấm dứt những cuộc tình nóng bỏng ở Sài thành hoa lệ, rồi lén về Tây Đô, xứ Cần Thơ, nơi người tình họ Lâm đang làm Phó giám đốc ngân hàng của Pháp, với mục đích là chỉ bám duy nhất cái anh này thôi. Bởi dẫu sao anh ta cũng là người trí thức và có cuộc sống lành mạnh, đàng hoàng, nên có lẽ nhờ thế mà cô sẽ không phải chiều chuộng những cơn ái ân, trụy lạc quá trớn của những tay kia...
Sources: doisongphapluat |