Ngày Đăng: 13 Tháng 09 Năm 2008 Từ tháng 10 năm 1992, nữ nghệ sĩ Linh Huệ đột nhiên về cộng tác với đoàn cải lương Tây đô (Cần Thơ). Sự có mặt của Linh Huệ đã củng cố vững chắc đoàn Tây đô lúc bấy giờ với thành phần nghệ sĩ trẻ: Vương Thái, Vương Vũ, Vương Kiệt, Thanh tâm, Kiều Mỹ Dung, Ngân Thủy….
Trong 2 năm đoàn Tây đô đã khá vững mạnh trên đường lưu diễn ở các tỉnh miền tây, và danh tiếng của Linh Huệ cũng nổi lên ở miền tây. Trước đây cô đã từng hát ở các tỉnh miền đông rồi về thành phố, rồi lại đi hát ở miền tây, có phải Linh Huệ đi tìm khán giả ái mộ ở một vùng khác? Nếu vậy, Linh Huệ còn được một số khán giả ở vùng khác (miền bắc) ái mộ khi cô cùng với đoàn Tây đô đi ra Hà nội biểu diễn phục vụ quốc hội khóa 9 (1993) và được bằng khen. Dư luận khán giả và báo chí ở miền bắc đã tỏ ra có cảm tình với nữ diễn viên Linh Huệ của đoàn Tây đô.
Dù đi lưu diễn xa, giọng ca của Linh Huệ vẫn được các hãng băng ở thành phố chú ý nên cô thường xuyên được mời về thu băng. Cô đã thu trên 100 băng Audio và mấy mươi vở Video. Khán thính giả quốc nội, quốc ngoại hẳn đã biết qua những băng Audio: Nguyệt Hổ Vương, Cổ xe độc mã, Ma Nữ Truy Hồn, Phấn hương đoạt nhãn, Lệnh tử thần, Lưu Kim Đính, Tuyết kha, Lệnh truy nã, Hoa chùm gởi, Hàn tín Lã hậu, Ai cho tôi tình yêu,Tthanh xà Bạch xà, Sông dài, Yêu người điên, Gánh cỏ sông hàn, Hàn Mạc Tử,Ttrương chi Mỵ nương, Ngàn năm vẫn đợi, Đào hoa khách, Ba giai tú xuất, Công chúa cá vàng,Nữ Độc Thủ Cô Đơn, Độc Thủ Đại Hiệp, Khi Mặt Trời Tắt Nắng,Lỡ Bản Tình ca, Đứa con rơi, Vị Đắng 1 Cuộc Tình, Sương Mù Che Lối Em, Phận gái thuyền quyên, Vụ Án Đêm Noel, Bạn rừng năm cũ, … băng video có: San hậu, Hồn trương ba da hàng thịt, Chung vô diệm, Con cò trắng, Thach sanh Lý thông, Đời cô Hạnh, Con thuyền không bến, Má hồng soi kiếm bạc, Quân Vương và Thiếp, Trễ Đò….
Con đường đi tìm khán giả của Linh Huệ, nếu có, thì có lẽ cô đã được phần nào mãn nguyện với số lượng khán giả đáng kể ở thành phố, miền bắc, và các tỉnh miền trung, miền đông, miền tây, kể cả những khán thính giả ở quốc ngoại. Tuy nhiên dường như đó chẳng phải là con đường mà Linh Huệ đang tìm. Đi lưu diễn xa, bao giờ Linh Huệ cũng theo dõi các hoạt động cải lương ở thành phố với một nỗi niềm riêng. Có phải cô đang bận tâm về một con đường nào đó làm cô khổ tâm trong những năm qua? Linh Huệ đã 5 lần được độc giả Báo SKTP bầu chọn: Danh ca vọng cổ được yêu thích nhất (1990), Diễn viên được yêu thích nhất năm 1990, Diễn viên dự giải THT được yêu thích nhất qua 3 năm liền: 1991, 1992, 1993. Nhưng chiếc Huy chương vàng của giải THT hai năm đầu đã xa tầm tay của cô là sự đớn đau lớn. Dù vậy mỗi lần được giải, trong các buổi lễ phát giải của Báo SKTP, dù cô đang hát ở tận phương nào cũng về thành phố lãnh giải, tham gia tiết mục biểu diễn và bao giờ cô cũng là người đầu tiên có mặt trong buổi lễ với hóa trang và trang phục biểu diễn sẵn sàng.
KHU RỪNG KHÔNG BIÊN GIỚI
Được tin mình đoạt Huy chương vàng giải THT năm 1993, nữ nghệ sĩ Linh Huệ không giấu được nỗi vui mừng và sự xúc động. Sau 15 năm đứng hát ở sân khấu, khổ cực và vinh quang cô đã trải qua nhiều rồi. Linh Huệ thành thật cho biết rằng, trong đời cô không vinh quang nào bằng vinh quang đoạt giải THT khẳng định một bậc thang nghề nghiệp, và cũng không có sự khổ cực nào bằng sự khổ cực đợi chờ được bước lên nấc thang nghề nghiệp đó.
Sau một thời gian dài trên bước đi hành nghề ở sân khấu, nữ nghệ sĩ Linh Huệ đã tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình bằng mồ hôi và nước mắt, bằng chính sự phấn đấu nghệ thuật không ngơi nghỉ. Khi đã tạo dựng sự nghiệp sân khấu bằng dấu ấn trong lòng khán giả và người trong giới rồi, đó phải chăng là tìm đúng và có được con đường trong bước đi nghệ thuật trong tương lai hay không? Linh Huệ đã cho biết rằng nếu nói “Con đường tự tìm đường đi, đi riết thành ra con đường” thì cô đã làm chuyện đó trong nhiều năm qua rồi, trải qua nhiều con đường hẹp, rộng, ngắn, dài, khó đi hoặc dễ đi và chiếc Huy chương vàng giải THT đối với cô quả là con đường mới mà cô được ban tặng, thênh thang và dễ dàng tiến bước nghệ thuật. Nhưng cô lại tự nghĩ, con đường nào – khó đi hay dễ đi – đối với 1 nghệ sĩ cũng đều là những con đường trong khu rừng nghệ thuật không bao giờ có lối ra, không bao giờ có biên giới. Vừa thoát khỏi khu rừng này đã có khu rừng khác lớn hơn mà kẻ lữ hành là người nghệ sĩ luôn luôn phải đột phá tiến lên chớ không phải ngồi yên trên đoạn đường trải thảm. Ta khóc hay cười, buồn vui, vinh quang hay thảm bại, hạnh phúc hay đau khổ, giàu sang hay nghèo khó cũng chỉ có ta và khu rừng nghệ thuật mà ta phải sống với nó với những hoàn cảnh khác nhau và sự phấn đấu của bản thân ta chớ không có cách khác. Còn nếu như ta ngồi yên, thì quả tình đây cũng là một con đường mới: Con đường rút lui khỏi vườn hoa nghệ thuật…..
Sources: cailuongpho |
|
|