Ngày Đăng: 17 Tháng 08 Năm 2012 18 tuổi, một mình lên Sài Gòn, cái gì với tôi cũng lạ lẫm, cũng… đáng sợ. Ở quê tôi vốn là đứa nhút nhát, ít nói, lên TP, tôi càng nhút nhát, rụt rè gấp bội. Ngoài giờ học, tôi “đóng đô” ở ký túc xá, hiếm khi nào dám thò mặt ra ngoài, thậm chí nếu không cần thiết có thi tôi cũng chẳng bước chân khỏi giường.
Huy chương vàng Triển vọng giải Trần Hữu Trang năm 2003 kéo tôi ra khỏi vỏ ốc và khiến tôi thay đổi. Nhưng rồi tôi quyết định lấy chồng - không lâu sau ngày tốt nghiệp. Một năm sau tôi nghỉ sinh con. Bạn bè, người thân nhiều người nói tôi dại, mới được giải Trần Hữu Trang, đã vướng bận chuyện chồng con. Thú thiệt, khi đó tôi cũng thấy mình… dại.
Tôi đã để mất bao nhiêu cơ hội trong thời gian thai nghén và nuôi con nhỏ. Sinh con lúc 25 tuổi, không còn trẻ, nhưng tôi cũng chưa đủ những trải nghiệm sâu sắc để hiểu hết những giá trị thiêng liêng của gia đình và niềm hạnh phúc được làm mẹ. Chỉ vài năm sau đó tôi mới nhận ra mình đã quyết định đúng và đứa con là niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất của người phụ nữ.
Cuộc sống vốn phức tạp, đời sống người nghệ sĩ lại càng phức tạp hơn. Không ít lần tôi có cảm giác hụt hẫng, căng thẳng vì công việc, vì cuộc sống, vì những rắc rối trong những mối quan hệ xung quanh… Chỉ cần nghĩ đến con, tôi như được tiếp thêm sức mạnh để đối mặt và vượt qua mọi khó khăn.
Tôi may mắn lấy được chồng là người cùng nghề, học cùng trường. Nhưng nếu chỉ biết “níu” lấy sự may mắn để giữ hạnh phúc gia đình thì có lẽ hạnh phúc khó bền lâu. Nhờ được giải Trần Hữu Trang nên tôi được nhiều người biêt đến hơn anh. Đó là một trong những “va chạm” đầu tiên của hai vợ chồng. Anh vốn cũng là dân miền Tây nên phóng khoáng, không chấp nhặt. Nhưng những xầm xì, lời ra tiếng vào về sự nổi tiếng hơn chồng của vợ lâu ngày cũng khiến anh… "để bụng". Anh không nói gì nhưng nhìn ánh mắt, thái độ của anh tôi hiểu anh muốn nói: “Thôi em đừng tiến xa hơn nữa”. Đó cũng là một trong những lý do tôi quyết định tạm ngừng một thời gian để sinh con.
Nhưng cũng chính thời gian nghỉ sinh tôi càng hiểu hơn khát khao và đam mê của mình. Tôi nói để anh hiểu tôi không theo nghề cải lương để thư giãn hay xem cải lương như một cuộc dạo chơi mà cải lương chính là cuộc sống của tôi. Và một khi đã theo nghề thì tôi phải cố gắng, phải phấn đầu học hỏi không ngừng.
Ở một góc nhìn thực tế hơn, sự nổi tiếng của người nghệ sĩ không phải là “vật trang sức”, không phải để lấy le với mọi người mà còn là cơ hội để tôi có được nhiều sô diễn hơn, kiếm được thu nhập nhiều hơn.
Vợ chồng trẻ, chuyện va vấp, cãi cọ là điều khó tránh. Vợ chồng tôi cũng như tất cả những đôi vợ chồng khác trong cuộc sống. Chỉ khác, cả hai đều là nghệ sĩ nên nhạy cảm hơn. Là nghệ sĩ, đã quá quen với cảnh diễn mùi mẫn của bạn bè, đồng nghiệp trên sân khấu nhưng thú thiệt tôi vẫn là người rất ghen. Tôi đã từng có cảm giác rất khó chịu khi anh đóng cảnh mùi mẫn, yêu đương với những bạn diễn khác. Do vậy, khi đã là vợ chồng, tôi lấy chính cảm xúc của mình để đo cảm xúc của anh và điều chỉnh thái độ, hành vi của mình để không khiến anh phải buồn lòng hoặc có suy nghĩ nghi ngờ. Tôi hay đặt mình vào vị trí của anh để nghĩ xem nếu là tôi, liệu tôi có buồn, có suy nghĩ nếu anh nói điều này hay làm điều kia...
Tám năm chung sống, “trái ngọt tình yêu” của vợ chồng tôi giờ đã là “sinh viên” năm thứ hai bậc tiểu học. Những vui buồn, hờn giận trong cuộc sống giúp chúng tôi hiểu nhau hơn dù cả hai không có nhiều cơ hội được đi cùng nhau trong nghề nghiệp. Tôi đã miệt mài lao động nghệ thuật, đã đi lên bằng chính đôi chân của mình không dựa dẫm, nhờ vả vào bất kỳ ai, có lẽ đó là một trong những lý do khiến anh thêm tin tưởng vào tôi và gạt bỏ ngoài tai những dư luận, lời đàm tiếu từng khiến anh buồn hoặc tự ái.
Ngoài tình yêu bền chặt hơn nhờ sợi dây kết nối là con cái, cuộc sống của chúng tôi vẫn chưa có gì khác nhiều so với ngày xưa. Chúng tôi vẫn đang ở nhà thuê, con phải gửi về nhà ngoại để thuận tiện chuyện học hành vì vợ chồng không có nhiều thời gian chăm con. Điều duy nhất khiến tôi buồn là không được ở gần con, ngoài ra không điều gì có thể khiến tôi buồn lâu.
Kể từ ngày chân ướt chân ráo lên TP vậy mà đã gần 14 năm, cũng ngần ấy thời gian tôi gắn với nghề diễn… Thú thiệt, đôi lúc tôi ước phải chi mình được sinh ra sớm hơn, ở thời điểm hưng thịnh của cải lương. Lúc khác tôi lại ước giá như mình được sinh ra trong một gia đình nghệ thuật để được có người tiếp sức, nâng đỡ… Nhưng khi bình tĩnh lại, tôi lại nhận ra rằng được tự đi bằng chính đôi chân của mình cũng là hạnh phúc. Những gì đã trải qua trong suốt thời gian qua giúp tôi mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn và không bao giờ sợ mình sẽ gục ngã trước bất kỳ khó khăn hay biến cố nào.
Sources: phunuonline |